Trong cu
Luôn là người đàn ông cứng rắn, đây là lần hiếm hoi ngôi sao The Godfather trải lòng về người mẹ làm công nhân nhà máy của ông là Rose Gerardi Pacino – người đã bắt đầu đưa Pacino đi xem phim khi ông còn là “một cậu bé 3 hoặc 4 tuổi”.
Tuổi thơ bi kịch
Al Pacino – ngôi sao lừng lẫy của những bộ phim kinh điển như The Godfather, Serpico, Scarface và Scent of a Woman – miêu tả rằng mẹ mình là người “mong manh về mặt cảm xúc”. Và ông nhớ lại một khoảnh khắc đặc biệt đau buồn trong tuổi thơ của mình, khi lớn lên ở Nam Bronx, New York.
“Chúng tôi đã ra ngoài khoảng 1 tiếng khi bắt đầu thấy trên phố náo loạn” – Pacino kể lại trong cuốn sách do Dave Itzkoff chấp bút – “Mọi người chạy về phía khu nhà của ông bà tôi. Có người nói với tôi: Tôi nghĩ đó là mẹ của anh. Tôi không tin, nhưng bắt đầu chạy cùng họ. Có một chiếc xe cứu thương ở phía trước tòa nhà. Ở đó, ra khỏi cửa trước, được khiêng trên cáng, là mẹ tôi. Bà đã cố gắng tự tử”.
“Nhóc Sonny” là biệt danh mà mẹ dành cho Pacino – lấy từ một ca khúc ăn khách mà bà thường hát cho con trai nghe. Pacino nói thêm rằng phim ảnh “là nơi mà người mẹ đơn thân của tôi có thể ẩn náu trong bóng tối và không phải chia sẻ nhóc Sonny của mình với bất kỳ ai khác”. Mẹ ông đã bị người chồng ít tuổi hơn bỏ rơi khi đứa con của họ mới chỉ 2 tuổi.
Pacino gọi việc bị cha mình bỏ rơi là “mắt xích còn thiếu” của cuộc đời ông. Hậu quả thật khủng khiếp. Mẹ ông mắc chứng trầm cảm mãn tính, rơi vào cảnh vô cùng túng thiếu, thậm chí đã dùng đến liệu pháp sốc điện và bị nghiện thuốc an thần. Bà qua đời năm 1962 khi mới 43 tuổi.
“Cái nghèo đã nhấn chìm bà” – Pacino nói. Ông ngoại Vincenzo yêu quý của diễn viên này cũng qua đời sau con gái Rose 1 năm. Pacino miêu tả đây là “giai đoạn đen tối nhất” của mình. “Tôi đã trải qua nhiều chuyện. Tôi đã phải đi trị liệu 5 ngày 1 tuần trong suốt 25 năm” – ông từng chia sẻ vào năm năm 2019.
Trong Sonny Boy, Pacino cũng kể lại về những nguyên tắc sống mà ông học được từ ông ngoại Vincenzo – người đã di cư đến Mỹ từ một thị trấn cổ của Sicily, Italy. Ông coi ông ngoại như là “người cha” trong cuộc đời mình và vẫn lưu giữ rõ ràng ký ức về những gì đã xảy ra vào một ngày nọ, khi ông 6 tuổi và vừa đi học về.
“Ông ơi, có một đứa trẻ ở trường đã làm chuyện rất xấu. Thế là cháu đã đến mách với giáo viên, và cô giáo đã phạt đứa trẻ đó”- Pacino kể trong sách – “Ông tôi đáp mà không đổi nét mặt: “Thế ra cháu là đứa phản bội hả?” Ông nói đều đều như thể ông đang nói: Cháu thích đàn piano à? Ông không biết đấy”. Những lời của ông đã chạm đúng vào hệ thần kinh của tôi. Tôi không bao giờ mách lẻo bất kỳ ai trong cuộc đời mình nữa. (Mặc dù ngay lúc này, khi tôi viết những dòng này, tôi đoán là tôi đang mách lẻo về chính mình)”.
Rõ ràng, những ký ức không thể phai mờ về thời thơ ấu ở Nam Bronx, và về những “nhân vật” đã giúp hình thành nên tính cách mình, vẫn luôn ở trong tâm trí Pacino.
Ông nói rằng thật khó khăn khi sống trong cảnh nghèo khó, và tin rằng vẫn còn sự kỳ thị đối với người Mỹ gốc Italy trong thời kỳ hậu chiến. Ông cũng kể về cuộc sống như “một bầy sói hoang dã” mình và những người bạn ngày nhỏ, rằng 3 người bạn thân nhất của ông – Cliffy, Bruce và Petey – cuối cùng đã chết vì dùng thuốc quá liều.
“Tại sao tôi không kết thúc theo cách đó? Tại sao tôi vẫn ở đây? Có phải tất cả là may mắn không?” – Pacino tự vấn. Có lẽ, theo bản năng, ông luôn biết rằng diễn xuất là lối thoát cho cuộc đời mình, cùng với sự hỗ trợ của mẹ – người luôn cố gắng hết sức để khuyến khích tham vọng diễn xuất thời trẻ nơi Pacino.
Những năm tháng ở Hollywood
Năm 1967, ở tuổi 27, Al Pacino gặp Charles Laughton trong một quán. Cuộc gặp gỡ đã thay đổi cuộc đời ông. Laughton khi đó là giáo viên dạy diễn xuất tại một xưởng phim và đã thuyết phục Pacino đăng ký học.
Laughton sau đó trở thành người cố vấn của Pacino, giới thiệu ông đọc về những nhà văn vĩ đại như James Joyce và Rimbaud. “Trong những năm tháng lang thang đó, bạn không thể tìm thấy tôi mà không có sách trên tay” – Pacino kể.
Mặc dù luôn ở trong quán bar vào ban đêm, Pacino vẫn miệt mài với nghề của mình vào ban ngày, tận dụng mọi khả năng tại xưởng phim. Bước đột phá đầu tiên của ông là ở nhà hát khu vực Boston. Ông ra mắt trên sân khấu Broadway vào năm 1969. Cùng năm đó, ông đóng bộ phim đầu tay là Me, Natalie.
Quan trọng hơn là ông đã tìm thấy mục đích sống của mình. “Diễn xuất là điều tôi phải làm” – ông nói – “Với diễn xuất, mọi thứ đột nhiên trở nên gắn kết và tôi hiểu được chính mình”.
Nhưng trước những bóng ma của tuổi thơ cùng nhiều vấn đề cá nhân khác, Pacino vẫn tìm nơi ẩn náu trong rượu. Giờ đây, ông đã không uống rượu trong nửa thế kỷ, và kỷ niệm sinh nhật lần thứ 80 của mình vào năm 2020 bằng 1 lon nước ngọt. Nhưng ông thừa nhận đã uống quá nhiều khi còn trẻ đến nỗi não của ông, theo lời ông, “bị rối loạn”.
Khi Pacino 31 tuổi, rượu đã bắt đầu đe dọa sự nghiệp đang phát triển của ông. Sau vài bộ phim, Pacino đã gây được ấn tượng với đạo diễn Francis Ford Coppola – người khẳng định Pacino hoàn hảo cho vai chính trong The Godfather năm 1972.
Hãng phim Paramount Pictures khi ấy muốn chọn Robert Redford hoặc Warren Beatty vào vai Michael Corleone hơn, nhưng vị đạo diễn vẫn kiên quyết. “Tôi không gạt được Al Pacino khỏi tâm trí mình” – ông nói.
Tuy nhiên, Pacino gần như đã làm hỏng chuyện. Vào ngày thử vai đầu tiên, ông bị nôn nao và không nhớ nổi lời thoại của mình. Ông đã cố gắng ứng biến cảnh quay nhưng vẫn khiến Mario Puzo – tác giả của tiểu thuyết nguyên gốc – tức giận. Pacino đã phải thuyết phục rất nhiều để có được vai diễn này.
Cuối cùng, ông đã thể hiện xuất sắc vai ông trùm mafia, suýt chút nữa thì giành giải Oscar cho Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Nhưng sự nổi tiếng và tung hô lại đẩy Pacino lún sâu vào rượu hơn. Một trong những thời điểm khủng hoảng thực sự đã xảy ra ở London vào năm 1974. Pacino khi đó đang kiệt sức sau 6 tháng quay phim The Godfather II. Nhưng ông đã ký hợp đồng đóng vai Sonny Wortzik trong Dog Day Afternoon – bộ phim do Sidney Lumet đạo diễn, dựa theo chuyện có thật về một người cướp ngân hàng để lấy tiền phẫu thuật chuyển giới cho bạn đời của mình.
Pacino bắt đầu suy nghĩ lại về vai diễn và quyết định rút lui. Lumet miễn cưỡng chấp nhận sự thay đổi này nhưng nhà sản xuất Martin Bregman đã cố thuyết phục Pacino. “Ông ấy nói: Anh có thể ngừng uống rượu một thời gian và đọc kịch bản không? Tôi nhịn rượu vài ngày, đọc kịch bản và tự nhủ: “Sao mình không đóng vai này? Mình nên làm điều này” – Pacino nhớ lại.
Dog Day Afternon được tung hô hết lời. Wortzik ngoài đời thực – khi đó đanng thụ án tại nhà tù – thậm chí đã viết thư cho tờ The New York Times, tuyên bố rằng Pacino xứng đáng nhận giải Oscar. Cuối cùng, Pacino đã giành được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, là 1 trong 8 đề cử của ông (cho The Godfather, Serpico, The Godfather II, And Justice for All, Dick Tracy, Glengarry Glen Ross, The Irishman), bên cạnh chiến thắng duy nhất ông, giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Scent of a Woman năm 1993.
Pacino đã dựa vào tất cả những trải nghiệm và biến động trong cuộc đời mình để trở thành một trong những diễn viên tạo sự đồng cảm lớn nhất thời hiện đại. Cũng vì thế, có những vai diễn lớn mà ông đã từ chối.
“Sau The Godfather, họ sẽ muốn tôi đóng bất cứ vai nào. Họ đã đề nghị tôi vào vai Han Solo trong Star Wars. Tôi đọc kịch bản, nói rằng mình chẳng hiểu gì về câu chuyện này và không nhận vai đó” – ông kể.
Pacino chính thức bỏ rượu vào năm 1977, nhưng vẫn gặp nhiều vấn đề. Ông không ít lần phàn nàn về “sự chú ý của công chúng” mà sự nghiệp lừng lẫy mang lại. Ông cũng kể chi tiết về các vấn đề tài chính của mình, rằng ông đã phá sản vào năm 1988 và sau đó là năm 2011. Ông thừa nhận tiền bạc đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình: “Tôi đã đóng một số bộ phim thực sự tệ mà sẽ không được nhắc đến, chỉ vì tiền, khi mình cạn kiệt”.
Mặc dù Sonny Boy không phải là hồi ký theo kiểu kể hết mọi chuyện, Pachino cũng làm sáng tỏ một số chuyện phiếm ở Hollywood. Về tin đồn ông tẩy chay Oscar năm 1973 vì được cho là khó chịu khi nhận đề cử cho giải Nam diễn viên phụ thay vì Nam diễn viên chính trong The Godfather, ông đơn giản giải thích là mình thấy sợ Hollywood. Cuốn sách cũng chỉ nói ngắn gọn về thời gian ông tham gia trị liệu và những những mối tình lãng mạn ở Hollywood của ông, cũng như chuyện con cái.
“Tôi cũng chỉ là con người” – ông viết trong Sonny Boy, mặc dù hầu hết mọi người ở Hollywood coi ông là một diễn viên siêu phàm.
Nhận xét của OKVIP
Cuối tuần này, ôm trọn chiếc laptop, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc săn Jackpot thú vị trên OKVIP – sân chơi cá cược tuyệt vời dành cho những người yêu thích thể thao và trò chơi trực tuyến. Với giao diện tinh tế, dễ sử dụng trên mọi thiết bị, tôi chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội tham gia trải nghiệm các trò chơi đa dạng từ các cổng game hàng đầu thế giới.
Với OKVIP, việc tham gia cá độ không chỉ là trải nghiệm giải trí mà còn là cơ hội để nâng cao kiến thức thể thao và kiếm lời từ trí tuệ. Chưa kể, chính sách khuyến mãi hấp dẫn với những phần thưởng giá trị đang chờ đón tôi. Đội ngũ hỗ trợ chuyên nghiệp của OKVIP sẵn sàng hỗ trợ tôi bất kỳ lúc nào, giúp tôi giải đáp mọi thắc mắc và tiếp tục hành trình chinh phục Jackpot.
Vậy thì, giờ thì hãy cùng nhau nhảy vào OKVIP, tận hưởng sự hứng khởi và niềm vui trong mỗi trận đấu, mỗi ván bài!
Từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất: okvip, okvip casino, okvip11 sbs, okvip11sbs